Noel thơm mùi bánh gừng
Tối qua tôi tới dự bữa tiệng mừng Giáng Sinh ở nhà đồng nghiệp. Người lớn rôm rả chuyện trò, còn trẻ con có lẽ mê nhất tiết mục làm bánh gừng. Gần chục đứa trẻ, lớn có bé có, xúm xít quanh bàn làm bánh. Không khí Giáng Sinh ấm hơn với mùi bánh thơm chín tới trong lò.
Chắc hẳn, trong những ngày đâu đó còn chưa tới, những đứa trẻ, dù ít dù nhiều, sẽ mang theo mình ký ức về một ngày Noel thơm mùi bánh gừng năm nào.
Chốn cũ…
Hồi còn ở nhà cũ tôi hay đi dạo trong công viên buổi sáng. Công viên nhỏ um tùm cây cối luôn là chốn tôi thấy nhẹ lòng mỗi lúc ghé qua. Lối đi lát gạch cũ kỹ. Thảm cỏ xanh thường ướt vì còn đọng sương đêm. Và nằm sâu phía trong là sân chùa tĩnh mịch thoảng thơm hương trầm.
Tôi hay ngồi nán lại đợi nghe tiếng chuông thỉnh mỗi sáng. Vẫn nhớ ao chùa trồng mấy thân cau. Vào đúng mùa hoa cau nở, hương cau thơm dịu mang tôi trở về cả một quãng đời thơ bé.
Ông bà tôi có một cái vườn rất rộng trước nhà nơi trồng rất nhiều táo và rau cỏ. Sát rìa ngoài cùng là ba cây cau cao vút. Không rõ cau hơn tôi bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ khi tôi biết chạy nhảy thì cây đã cao hơn cả mái nhà hàng xóm. Thành ra mỗi khi cau đơm trái, chúng tôi thường phải lâu nhâu giữ thang thật chắc để ông nội trèo lên cắt mấy buồng cau xuống cho bà đem ra chợ bán.
Tuổi thơ tôi không đếm xuể số lần luồn giữa các thân táo chạy chơi trong vườn. Tôi chỉ chẳng thể nhớ được hình ảnh mình bé bỏng đứng hếch mũi hít hà hương cau cuối vườn. Vậy mà tới khi tôi đi rất xa, và những thân cau cũ cũng không còn nữa, mùi hương thơm nhẹ bỗng dưng làm sống lại cả một tuổi thơ tưởng như đã rất cũ kỹ, và rất xa xôi.
Ký ức kỳ lạ như vậy đó. Tiềm thức của ta lẳng lặng mang theo những mùi hương xưa cũ. Để rồi bất chợt, khi mùi hương được đánh thức, ta nhận ra mùi hương ấy có thể gói trọn rất nhiều năm tháng. Mùi hương cau nhắc tôi nhớ về chốn quê, và ai biết được sau bao lâu nữa, mùi hương trầm ở nơi nào đó lại nhắc tôi về một góc sân chùa trong công viên cũ.
Mùi xưa…
Mùi hương luôn có khả năng đánh thức những ký ức đã ngủ quên. Ông nội tôi yêu mùi hương nhài. Và giờ tôi lại thấy bố nâng niu cây nhài trước cửa. Ngày xưa quê tôi hay trồng những giàn thiên lý. Nên khi chuyển sang nhà mới mẹ chỉ muốn tìm chỗ để trồng lấy một cây.
Những mùi hương dịu dàng buộc chặt ta vào quá khứ. Những mùi hương níu giữ ta ở lại với những chuyện đã qua.
Tôi sinh ra ở quê, nên thoảng suốt thời ấu thơ là hương cau, hương lúa, hương bưởi, hương nhài. Sẽ có người vương vấn với mùi thơm của bánh vừa nướng chín tới trong lò, với mùi nắng thơm mỗi mùa hè mẹ mang chăn gối ra phơi. Cũng có những ký ức chỉ toàn mùi khói bếp, mùi dầu mỡ, mùi ẩm mốc… Có những ký ức dịu ngọt, có những ký ức buồn bã. Tất cả đều được gói ghém trong một hay nhiều mùi hương nào đó.
Người mẹ nhớ mãi mùi mái tóc tơ thơm. Và những người yêu nhau luôn mang theo mùi của những ngày hò hẹn. Đôi khi mùi hương rất ngọt cũng có thể mang tới những nỗi đau, như cái cách “hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm” đã làm tổn thương cô gái.
Ta có thể vô thức tạo rất nhiều kỷ niệm bằng những mùi hương.
Mùi thức ăn làm ấm những ngày đông lạnh. Mùi hoa hồng buổi sáng. Mùi hương ngày Tết.
Tất cả đều đang đan hoà để dệt nên ký ức và kỷ niệm.
Để rồi tiềm thức lẳng lặng gói ghém mang theo.
Chúc bạn một ngày Giáng Sinh thơm và ấm!
Hẹn gặp bạn sáng thứ Bẩy tuần sau!
#Hãy yêu khi mọi điều còn chưa cũ#