Tết hết rồi, và cũng đã qua Rằm Tháng Giêng.
Những cành đào mới hôm nào người người nâng niu mang về nhà đón Tết, giờ lại được tập kết ở nơi chờ công nhân vệ sinh tới dọn mang đi.
Mùa Xuân chưa qua, nhưng hoa mùa Xuân thôi không còn rộn ràng nữa.
Phải đợi tới Tết năm sau thì trong nhà mới lại có hoa lá mùa Xuân.
À nhưng mà vườn tôi vẫn có hoa đào…
Giữ mùa Xuân ở lại
Trước Tết tôi dẫn HB đi mua hai cành đào nhỏ. Cành đào phai chỉ toàn là nụ, nên qua Tết rồi mới bắt đầu rủ nhau căng nở. Hết rằm, hoa đã gần tàn, nhưng lộc non lại nảy trên mỗi đầu cành.
Tôi lưỡng lự khi định nói lời tạm biệt Đào phai. Đành rằng nếu Đào muốn trở thành cành củi khô thì lại là một nhẽ. Nhưng lộc non vẫn hé đấy thôi, và những nụ hoa bé xíu còn chưa kịp nở.
Tôi mang Đào phai ra vườn, cắm vào lọ nước nhỏ.
Mỗi lần ra vườn, Đào phai lại kể câu chuyện tôi dẫn các con đi mua hoa vào một ngày giáp Tết giá rét. Chúng tôi ghé quán cà phê ấm trước khi về nhà, chuyền tay nhau sao cho đào khỏi rụng cánh. Và cành đào cũng vẽ lại bức tranh BB nâng niu treo đồ trang trí Tết.
Vậy là tôi vẫn giữ lại được mùa Xuân.
Chọn giữ lại niềm vui
Marie Kondo – “thánh nữ dọn dẹp” người Nhật đưa ra lời khuyên là chỉ nên giữ lại trong tủ đồ những thứ gợi nên cảm giác hạnh phúc.
Tôi thì thích giữ bên mình những thứ có thể kể câu chuyện yên ả, ngọt ngào.
Tôi đeo chiếc nhẫn mà thực ra tôi cũng không biết giá trị quy ra tiền của nó là bao nhiêu, nhưng nó kể câu chuyện về một buổi tối “có người” đột nhiên mang tới cho tôi điều ngạc nhiên ngọt ngào nho nhỏ.
Tôi mặc những chiếc áo, chiếc váy mà tôi có thể nhớ rõ niềm vui khi tôi đi mua (hoặc được dẫn đi mua) chúng.
Tôi xếp trong tầm mắt những cuốn sách mà chỉ cần nhìn qua bìa sách tôi đã thấy vui vẻ, an yên.
Tôi chọn để trong album trên điện thoại những bức ảnh tự chụp, không cầu kỳ, nhưng ghi lại hành trình tôi đã cùng những người thân yêu đi qua ngày tháng bên nhau.
Tôi chọn lui tới những nơi có thể kể những câu chuyện bình an.
Và trong vườn tôi cũng chỉ trồng những cái cây biết kể nhiều câu chuyện vui.
Vườn tôi kể chuyện
Bụi thường xuân này vốn rất um tùm, được tôi mua trong một lần đi ăn cùng những đồng nghiệp ở nơi làm cũ. Cây đã sống với tôi gần năm năm rồi, chỉ còn lại một cành, nhưng vươn dài tới hơn một mét.
Vườn cũng trồng một câu Trầu bà lá xẻ mà tôi và chị gái khoác tay nhau đi chợ Tết mua về, có vài khóm Linh lan tôi chọn mua khi BB đang loi choi nhảy lên xem người tuyết, có cây Bàng mà tôi nuôi từ hồi bé xíu…
Trên bàn làm việc ở nhà, tôi có một cốc thuỷ tinh cắm những cành Kim ngân. Chúng kể với tôi câu chuyện về những ngày Kim ngân vất vả đâm rễ để quen với môi trường nước.
Thành ra, nếu hỏi tôi về bí quyết làm vườn, thì tôi có một lời khuyên nho nhỏ: Hãy trồng và chăm sóc một khu vườn có thể giữ lại nhiều niềm vui.
Và rồi vào mỗi buổi sáng tinh sương, mỗi buổi tối muộn mỏi mệt, hay những ngày thảnh thơi bất chợt, chỉ bước chân ra vườn là ta đã có thể nghe những câu chuyện vui đang được cây ríu rít thi nhau kể lại.
#Hãy yêu khi mọi điều còn chưa cũ#