Sáng nay Hà Nội mưa rả rích. Cơn mưa là gạch nối giữa những ngày nồm ẩm và chuỗi ngày nắng nóng sắp đến.
Tôi ngồi ngắm vườn cây ướt mưa, thưởng thức vị cà phê ấm, và… mơ mộng viển vông…
Thường thì ta vẫn còn mộng mơ lắm khi nghe ai đó nói “Đời không toàn màu hồng như vậy đâu!”.
Chỉ tới khi thật sự va vấp, và nếm trải những vị đắng đầu tiên thì ta mới tự nhắc mình cảnh giác. Ta bỏ lại chúng (là những giấc mơ) trong căn phòng kín, để tập sống thực tế, và tránh những “nỗi đau vỡ mộng”.
Rồi tới một thời điểm nào đó trong cuộc đời, ta bỗng nghĩ về cánh cửa khoá kín. Ta thấy đôi chút mừng rỡ xốn xang, cùng với cảm giác được vỗ về, khi nhớ ra những giấc mơ bé nhỏ vẫn chờ ta ở đó.
Tôi đã luôn dành tình yêu lớn cho việc viết lách. Nhớ mãi niềm sung sướng của thời học sinh khi cầm trên tay tờ báo Hoa Học Trò mới mỗi tuần. Giấy đen trắng, ít ảnh minh hoạ, chủ yếu là hình vẽ và các bài viết. Cũng nhờ thế mà người đọc có thể tập trung vào chữ nghĩa. Và tận hưởng những rung cảm với từng lời văn hay, từng câu thơ đẹp.
Rồi tôi học lên Đại học và chọn chuyên ngành không liên quan gì tới văn chương, thơ phú. Tôi cũng ngừng mua báo Hoa và gói ghém giấc mơ viết lách (cùng những ước mơ viển vông khác) kỹ lưỡng, để sống thực tế với ngành nghề đã chọn.
Cho tới một ngày, tôi nhớ ra mình vẫn luôn giữ chìa khoá để bước vào căn phòng nơi chứa những hạt mầm bé nhỏ. Vậy là tôi nhẩn nha với bản thảo cuốn sách đầu tiên.
Khi Hãy yêu khi mọi điều còn chưa cũ lên kệ và tôi được gọi là “Tác giả”, thì tôi lại có thêm niềm hứng thú với việc thi thoảng chia sẻ những điều dịu dàng trên trang Blog riêng – Góc Ấm.
Kể từ khi ghé thăm “căn phòng bí mật” thường xuyên hơn, tôi nhận ra tôi có nhiều giấc mơ hơn mình tưởng. Về một khu vườn xanh mát, về một cuộc sống tĩnh lặng, và cả những giấc mơ còn hoang đường hơn thế.
Tôi cũng nhận ra rằng dù bị khoá sau cánh cửa cũ kỹ bao năm, những giấc mơ vẫn luôn ở đó, giữ tôi khỏi khô cằn, và quan trọng hơn, dẫn tôi đi đúng hướng.
Ta không nên trốn vào những giấc mơ, chỉ cần đừng quay lưng lại với chúng. Hãy nhớ chúng vẫn ở đó, thi thoảng ghé thăm, và lắng nghe kỹ. Biết đâu những hạt mầm đang cựa mình nảy lá chờ ta mang ra nơi có ánh nắng mặt trời ấm áp.
Viết những điều dịu dàng là một trong những ước mơ đã nảy lá của tôi…
Trồng một góc xanh ngập tràn hoa lá cũng vậy…
Và lắng nghe tiếng mưa rơi trong căn phòng ấm cũng là một giấc mơ có thật
Cơn mưa đầu hạ
#Hãy yêu khi mọi điều còn chưa cũ#
1 thought on “MƠ”
Comments are closed.